Khẩu ngữ tiếng Việt có cách nói “quên nữa”, về ngữ pháp hoàn toàn không giống như ăn nữa, đi nữa, học nữa, v.v.. Chẳng hạn:
- Chiều mai có cuộc họp lúc 2 giờ đấy. Bàn tiếp về cái đề án của ông Thăng. À, quên nữa, anh làm thư ký đấy!
Có lẽ đây là một cách nói ngắn của
hai phát ngôn:
“Tôi
quên.
Còn (một điều/chuyện/việc) nữa: ...”
Có điều lạ là quên nữa được phát âm với một ngữ điệu
liên tục, cứ như là một ngữ đoạn có quan hệ ngữ pháp giữa hai thành tố vậy!
Còn hiện tượng nào như vậy nữa?
No comments:
Post a Comment