Tình cờ nghe tình khúc “Trên ngọn tình sầu” của Từ Công Phụng.
Có hai câu rất đẹp:
-
Trời nắng
hạ, khi không mà trở rét!
-
Giọt nắng
vàng lung linh màu lạnh ngắt, sao khi không người ngoảnh mặt kiêu sa?
Khi không... là một
cách nói đã lâu lắm rồi mới được nghe lại, ít nhất là ở cái đất Sài Gòn này.
Khi không... giống
như tự nhiên: “(khi) không có lý do”.
Người miền Nam thường dùng khi không hay tự nhiên để
“bình” về một “sự” gì đó mà mình không biết sao lại xảy ra.
Có vẻ gì đó rất hồn nhiên, ngây thơ, chứ không “cứng nhắc”
như những từ đã "hư" quá nhiều: bỗng/bỗng
dưng/bỗng nhiên.
No comments:
Post a Comment